Ngày xửa ngày xưa, xưa như bây giờ vậy, ở một làng quê nghèo khổ miền tây sông nước Việt Nam, có một cô Tấm sống với dì ghẻ và đứa em gái tên Cám.
Nhà Tấm Cám ăn nhiều, ngủ nhiều, không có thời gian đi làm nên nhà nghèo thiệt là nghèo, sống co cụm trong 1 túm lều mái lá ven sông.
Thói đời thì dì ghẻ không thương con chồng bao giờ, nên bà ta kiếm chuyện làm phiền Tấm suốt, cứ mỗi chiều khi Tấm đang thả mình tắm táp thì:
Dì ghẻ: "Tấm ơi là Tấm, con sông thì đen thẫm, sao mày tắm chi cho lắm"
Thế là Tấm phải lội lên, để mặc dòng sông thâm thẫm sau lưng.
Chưa hết dì ghẻ còn hành hạ Tấm bằng những công việc oái ăm
Dì ghẻ: "Tấm, mày chạy xe đạp qua cây cầu khỉ mua cho tao đôi dép, không mua được thì khỏi về ăn nha con"
Cúi mặt buồn tủi Tấm cắm cúi lao xe vù vù trên đường, trong làng này ko ai chạy xe rồ bằng Tấm.
Tấm lượn qua lượn lại rồi phóng vèo qua cầu khỉ, nhưng do đang bực tức Tấm đạp hụt bàn đạp, thế là văng béng mất chiếc guốc 1 tấc 2.
Chiếc guốc bay một đường cong đẹp đẽ và hạ cái chóc xuống đầu thằng cha nào đang ngồi thuyền ngắm cảnh trên dòng kênh đen, "Ai mà khùng thế không biết, thôi kệ mình chuồn cho lẹ, hehehe" Tấm thầm nghĩ, rồi chạy chối chết.
Tháng 8 làng mở hội trăng rằm, nhà nhà sửa soạn áo đẹp, lồng đèn đi chơi trăng, mẹ con nhà Cám cũng xum xuê quần là áo lượt. Nghe đồn lễ hội năm nay có anh công tử Bạc Liêu ghé qua kiếm vợ ở làng này, Cám hí hửng đòi mẹ dắt đi nhuộm tóc màu đỏ cho nó thêm ấn tượng với chàng. Tấm vừa giặt đồ vừa ghé tai vào vách lá nghe hai mẹ con Cám bàn nhau các tiết mục ăn chơi ngày lễ mà thấy tức. Mẹ con Cám còn tính mua đậu xanh, đâu đen và đậu trắng về bắt Tấm lựa ra xong rồi mới cho đi chơi.
Đời nào Tấm để cho mẹ con nó chơi mình như vậy được, phải xử hai mẹ con nó trước. Quyết chí trả thù, tối đó Tấm lặn lội vượt sông lén vào nhà bà Tư béo, nổi tiếng ở dơ nhất làng, vơ vét quần áo, lược khăn về hết. Vừa bịt mặt vừa giũ đống quần áo vào cái lu, sau 3 tiếng hì hụi, Tấm thu được 2 kg "chí rận". (^.^)
Sáng ra, cả làng giật mình bởi tiếng gào rú của mụ Tư béo "Mẹ cha đứa quỷ nào dám lấy hết quần áo lót của bà, bà biết được thì bà giết".
Còn tại gia trang nhà Tấm, mẹ con nhà Cám vẫn đang mãi miết bắt chí cho nhau. "Khiếp chí đâu mà lắm thế, đã bảo mày 1 tuần phải tắm 4 lần mà con" mẹ Cám rên rĩ.
Trả thù thành công, Tấm tí tởn diện quần jean áo ba lỗ đi hội làng. Năm nay làng ăn nên làm ra nên hội diễn ra sung túc lắm đồ ăn thức uống nhiều vô kể, Tấm tha hồ ăn nít bụng.
Chợt thấy đám đông quây tụ đông đúc, Tấm nghĩ thầm "Có đụng xe à, phải chen vô coi mới được".
Hóa ra là đang có cuộc thi kén vợ của chàng công tử Bạc Liêu, thể lệ cũng đơn giản, cô nào chưa chồng bất kể to béo, đẹp xấu cứ ướm thử chiếc guốc, vừa thì về dinh. Nghe đồn công tử đẹp trai, hào hoa phong nhã có tiếng, đã từng chiến thắng cuộc thi làm thơ tả con trâu của tỉnh, nhà anh lại giàu, cò bay mỏi cánh đậu lại ăn nhậu rồi bay tiếp đến 3 ngày mới xong. Tấm nghe thấy ưng quá thế là đăng ký ứng tuyển liền.
Rụt rà rụt rè, mắt láo liên lo sợ, Tấm bước vào vòng tròn thí sinh đông nghẹt đang đứng.
Chiếc guốc to bự bằng gỗ đen bóng được 1 cô người hầu đặt trên cái mâm nhôm đưa đến trước từng thí sinh một. Một anh hầu đi theo thông báo kết quả
Có cô chân bé đặt cả hai bàn chân vào chiếc guốc - anh hầu thét lên " Nhỏ quá không vừa". Chuyển qua người kế, chưa gì anh hầu đã hú lên "Đen quá không phù hợp", rồi những lời bình phẩm "To quá coi chừng hư guốc" - "Ghẻ quá không cho mang" đến gần Tấm hơn.
Giây phút thấy chiếc guốc, tim tấm đập bình bình, hơi thở phì phò như ấm nước sôi "Nó giống y như chiếc guốc đã mất của mình" - khoảng khắc anh hầu thét lên "Chuẩn không cần chỉnh" là Tấm thấy mình như đang ở cảnh thiên đàng. Mọi người trong làng trợn mắt nhìn Tấm, lời dặn dò của ông trưởng làng khi Tấm được rước vào lều " Tấm mày đi làm dâu đừng đánh chồng nha Tấm" cũng trôi vèo qua tai Tấm.
Vừa vào đến lều, chưa kịp đảo mắt tìm chàng, thì một gã đen nhẽm mặt quấn đùi in hình cây dừa nhào đến còng tay Tấm.
"Thằng điên ông làm gì vậy?" Tấm gào lên
"Thay mặt 113 tỉnh Bạc Liêu tui bắt cô vì tôi gây thương tích trầm trọng và bỏ chạy" gã hét trả lại Tấm
"Cái gì, bằng chứng vật chứng đâu, ai dám vu khống tui" Tấm gầm gừ
Thế là từ trong nhà, đám người hầu khiêng một gã ốm nhom, trên cái cổ được định hình cố định lá cái đầu quấn băng kín bít chỉ chừa con mắt to lồ lộ, và cái miệng chu chéo" Mày có phải là đứa ném cái guốc vào đầu tao? "
"Hi hi, đâu có đâu" Tấm chối béng
"Căn cứ vào chiếc guốc còn lại đã được tìm thấy ở nhà cô, căn cứ vào thực tế chỉ có cái chân to bự và vuông vức của cô vừa chiếc guốc, tôi có đầy đủ chứng cớ buộc tội cô chính là người gây ra nhưng chấn thương trầm trọng này cho cậu chủ" gã công an tuyên bố.
Đuối lý Tấm vùng ra khỏi vòng tay chay ra khỏi lều, hòng kiếm đường thoát thân.
Nhưng số trời run rủi trên đường chay trốn Tấm lại bị trượt dép rớt xuống dòng kênh đen, thế là Tấm chết vì uống quá nhiều nước thãi ô nhiễm môi trường. Hồn Tấm nhập vào cây dừa trước nhà, hàng ngày soi bóng xuống dòng sông đen thâm thẫm nhớ lại một thời có một con Tấm đã từng tắm sông.
Nhà Tấm Cám ăn nhiều, ngủ nhiều, không có thời gian đi làm nên nhà nghèo thiệt là nghèo, sống co cụm trong 1 túm lều mái lá ven sông.
Thói đời thì dì ghẻ không thương con chồng bao giờ, nên bà ta kiếm chuyện làm phiền Tấm suốt, cứ mỗi chiều khi Tấm đang thả mình tắm táp thì:
Dì ghẻ: "Tấm ơi là Tấm, con sông thì đen thẫm, sao mày tắm chi cho lắm"
Thế là Tấm phải lội lên, để mặc dòng sông thâm thẫm sau lưng.
Chưa hết dì ghẻ còn hành hạ Tấm bằng những công việc oái ăm
Dì ghẻ: "Tấm, mày chạy xe đạp qua cây cầu khỉ mua cho tao đôi dép, không mua được thì khỏi về ăn nha con"
Cúi mặt buồn tủi Tấm cắm cúi lao xe vù vù trên đường, trong làng này ko ai chạy xe rồ bằng Tấm.
Tấm lượn qua lượn lại rồi phóng vèo qua cầu khỉ, nhưng do đang bực tức Tấm đạp hụt bàn đạp, thế là văng béng mất chiếc guốc 1 tấc 2.
Chiếc guốc bay một đường cong đẹp đẽ và hạ cái chóc xuống đầu thằng cha nào đang ngồi thuyền ngắm cảnh trên dòng kênh đen, "Ai mà khùng thế không biết, thôi kệ mình chuồn cho lẹ, hehehe" Tấm thầm nghĩ, rồi chạy chối chết.
Tháng 8 làng mở hội trăng rằm, nhà nhà sửa soạn áo đẹp, lồng đèn đi chơi trăng, mẹ con nhà Cám cũng xum xuê quần là áo lượt. Nghe đồn lễ hội năm nay có anh công tử Bạc Liêu ghé qua kiếm vợ ở làng này, Cám hí hửng đòi mẹ dắt đi nhuộm tóc màu đỏ cho nó thêm ấn tượng với chàng. Tấm vừa giặt đồ vừa ghé tai vào vách lá nghe hai mẹ con Cám bàn nhau các tiết mục ăn chơi ngày lễ mà thấy tức. Mẹ con Cám còn tính mua đậu xanh, đâu đen và đậu trắng về bắt Tấm lựa ra xong rồi mới cho đi chơi.
Đời nào Tấm để cho mẹ con nó chơi mình như vậy được, phải xử hai mẹ con nó trước. Quyết chí trả thù, tối đó Tấm lặn lội vượt sông lén vào nhà bà Tư béo, nổi tiếng ở dơ nhất làng, vơ vét quần áo, lược khăn về hết. Vừa bịt mặt vừa giũ đống quần áo vào cái lu, sau 3 tiếng hì hụi, Tấm thu được 2 kg "chí rận". (^.^)
Sáng ra, cả làng giật mình bởi tiếng gào rú của mụ Tư béo "Mẹ cha đứa quỷ nào dám lấy hết quần áo lót của bà, bà biết được thì bà giết".
Còn tại gia trang nhà Tấm, mẹ con nhà Cám vẫn đang mãi miết bắt chí cho nhau. "Khiếp chí đâu mà lắm thế, đã bảo mày 1 tuần phải tắm 4 lần mà con" mẹ Cám rên rĩ.
Trả thù thành công, Tấm tí tởn diện quần jean áo ba lỗ đi hội làng. Năm nay làng ăn nên làm ra nên hội diễn ra sung túc lắm đồ ăn thức uống nhiều vô kể, Tấm tha hồ ăn nít bụng.
Chợt thấy đám đông quây tụ đông đúc, Tấm nghĩ thầm "Có đụng xe à, phải chen vô coi mới được".
Hóa ra là đang có cuộc thi kén vợ của chàng công tử Bạc Liêu, thể lệ cũng đơn giản, cô nào chưa chồng bất kể to béo, đẹp xấu cứ ướm thử chiếc guốc, vừa thì về dinh. Nghe đồn công tử đẹp trai, hào hoa phong nhã có tiếng, đã từng chiến thắng cuộc thi làm thơ tả con trâu của tỉnh, nhà anh lại giàu, cò bay mỏi cánh đậu lại ăn nhậu rồi bay tiếp đến 3 ngày mới xong. Tấm nghe thấy ưng quá thế là đăng ký ứng tuyển liền.
Rụt rà rụt rè, mắt láo liên lo sợ, Tấm bước vào vòng tròn thí sinh đông nghẹt đang đứng.
Chiếc guốc to bự bằng gỗ đen bóng được 1 cô người hầu đặt trên cái mâm nhôm đưa đến trước từng thí sinh một. Một anh hầu đi theo thông báo kết quả
Có cô chân bé đặt cả hai bàn chân vào chiếc guốc - anh hầu thét lên " Nhỏ quá không vừa". Chuyển qua người kế, chưa gì anh hầu đã hú lên "Đen quá không phù hợp", rồi những lời bình phẩm "To quá coi chừng hư guốc" - "Ghẻ quá không cho mang" đến gần Tấm hơn.
Giây phút thấy chiếc guốc, tim tấm đập bình bình, hơi thở phì phò như ấm nước sôi "Nó giống y như chiếc guốc đã mất của mình" - khoảng khắc anh hầu thét lên "Chuẩn không cần chỉnh" là Tấm thấy mình như đang ở cảnh thiên đàng. Mọi người trong làng trợn mắt nhìn Tấm, lời dặn dò của ông trưởng làng khi Tấm được rước vào lều " Tấm mày đi làm dâu đừng đánh chồng nha Tấm" cũng trôi vèo qua tai Tấm.
Vừa vào đến lều, chưa kịp đảo mắt tìm chàng, thì một gã đen nhẽm mặt quấn đùi in hình cây dừa nhào đến còng tay Tấm.
"Thằng điên ông làm gì vậy?" Tấm gào lên
"Thay mặt 113 tỉnh Bạc Liêu tui bắt cô vì tôi gây thương tích trầm trọng và bỏ chạy" gã hét trả lại Tấm
"Cái gì, bằng chứng vật chứng đâu, ai dám vu khống tui" Tấm gầm gừ
Thế là từ trong nhà, đám người hầu khiêng một gã ốm nhom, trên cái cổ được định hình cố định lá cái đầu quấn băng kín bít chỉ chừa con mắt to lồ lộ, và cái miệng chu chéo" Mày có phải là đứa ném cái guốc vào đầu tao? "
"Hi hi, đâu có đâu" Tấm chối béng
"Căn cứ vào chiếc guốc còn lại đã được tìm thấy ở nhà cô, căn cứ vào thực tế chỉ có cái chân to bự và vuông vức của cô vừa chiếc guốc, tôi có đầy đủ chứng cớ buộc tội cô chính là người gây ra nhưng chấn thương trầm trọng này cho cậu chủ" gã công an tuyên bố.
Đuối lý Tấm vùng ra khỏi vòng tay chay ra khỏi lều, hòng kiếm đường thoát thân.
Nhưng số trời run rủi trên đường chay trốn Tấm lại bị trượt dép rớt xuống dòng kênh đen, thế là Tấm chết vì uống quá nhiều nước thãi ô nhiễm môi trường. Hồn Tấm nhập vào cây dừa trước nhà, hàng ngày soi bóng xuống dòng sông đen thâm thẫm nhớ lại một thời có một con Tấm đã từng tắm sông.
Hay quá bạn ơn, 1 sáng tác hơi "xuyên tạc" tí nhưng giàu tính sáng tạo và chứa yếu tố bất ngờ, dí dỏm không kém "cù trọng xoay"
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa