Ngày xửa ngày xưa, xưa như bây giờ vậy, ở một làng quê nghèo khổ miền tây sông nước Việt Nam, có một cô Tấm sống với dì ghẻ và đứa em gái tên Cám.
Nhà Tấm Cám ăn nhiều, ngủ nhiều, không có thời gian đi làm nên nhà nghèo thiệt là nghèo, sống co cụm trong 1 túm lều mái lá ven sông.
Thói đời thì dì ghẻ không thương con chồng bao giờ, nên bà ta kiếm chuyện làm phiền Tấm suốt, cứ mỗi chiều khi Tấm đang thả mình tắm táp thì:
Dì ghẻ: "Tấm ơi là Tấm, con sông thì đen thẫm, sao mày tắm chi cho lắm"
Nhà Tấm Cám ăn nhiều, ngủ nhiều, không có thời gian đi làm nên nhà nghèo thiệt là nghèo, sống co cụm trong 1 túm lều mái lá ven sông.
Thói đời thì dì ghẻ không thương con chồng bao giờ, nên bà ta kiếm chuyện làm phiền Tấm suốt, cứ mỗi chiều khi Tấm đang thả mình tắm táp thì:
Dì ghẻ: "Tấm ơi là Tấm, con sông thì đen thẫm, sao mày tắm chi cho lắm"